Tương lai mịᴛ ᴍờ của cậu bé 2 tuổi không có bố, mẹ ᴛâm ᴛhần

Tʜᴇ̀ᴍ được mẹ bế, tʜᴇ̀ᴍ được cả mẹ cõng đi chơi nên chốc chốc Trọng lại chạy vào chỗ mẹ nhưng đáp lại ánh mắt khao khát của con thơ là thái độ ᴛʜᴏ̛̀ ᴏ̛, ʟᴀ̣ɴʜ ʟᴜ̀ɴɢ của người mẹ bị ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ đáng thương. Cậu bé Trọng 2 tuổi cả ngày tha thẩn

Tʜᴇ̀ᴍ được mẹ bế, tʜᴇ̀ᴍ được cả mẹ cõng đi chơi nên chốc chốc Trọng lại chạy vào chỗ mẹ nhưng đáp lại ánh mắt khao khát của con thơ là thái độ ᴛʜᴏ̛̀ ᴏ̛, ʟᴀ̣ɴʜ ʟᴜ̀ɴɢ của người mẹ bị ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ đáng thương.

Cậu bé Trọng 2 tuổi cả ngày tha thẩn chơi 1 mình vói 1 thứ đồ chơi có duy nhất là chiếc xe tập đi đã cũ hỏng.

Em đang sống cùng bà ngoại năm nay đã gần 80 tuổi.

Theo lời kể của bác Chu Văn Loan – Trưởng thôn Lưu, xã Đạo Lý và bác Vũ Đức Dũng – cán bộ Lao động ᴛʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢ ʙɪɴʜ Xã hội của xã, chúng tôi trở về thăm gia đình hai bác Trường, Thịnh trong 1 con ngõ nhỏ, ngoằn nghèo khó đi.

Từ xa, lờ mờ loang thoáng, đã nghe tiếng ᴄʜᴜ̛̉ɪ ʙᴏ̛́ɪ ᴠᴀ̀ đᴀ̣̂ᴘ ᴘʜᴀ́ của 1 người đɪᴇ̂ɴ mà theo hai bác kể đó là anh Nguyễn Văn Thiện – người con cả trong gia đình. 35 năm mắc ʙᴇ̣̂ɴʜ, ở làng trên xóm dưới không ai còn lạ với hình ảnh của người đàn ông ᴛʀᴀ̂̀ɴ ᴛʀᴜᴏ̂̀ɴɢ, đi lang thang, đᴀ́ɴʜ người và ᴘʜᴀ́ ᴘʜᴀ́ᴄʜ… nên cực chẳng đã gia đình phải ɴʜᴏ̂́ᴛ anh vào một ngôi nhà riêng nằm sâu trong góc vườn.

Người bác ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ đã 35 năm, nay phải ɴʜᴏ̂́ᴛ riêng vì ra ngoài là anh đᴀ́ɴʜ đᴀ̣̂ᴘ mọi người.

Người mẹ ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ, bị ʜᴀ̃ᴍ ʜɪᴇ̂́ᴘ rồi sinh ra bé Trọng.

Ông ngoại cũng mắc ʙᴇ̣̂ɴʜ tương tự kể từ sau khi đi bộ đội về.

“ᴋʜᴏ̂̉ lắm cô ạ. Ngôi nhà này mới là nhà của gia đình ông bà Trường, Thịnh và cũng là nhà tình nghĩa đấy chứ nhưng vì không có chỗ để ɴʜᴏ̂́ᴛ con nên ông bà cho anh Thiện vào đây còn ngôi nhà đang sống là đi ở nhờ đấy”. Bác Loan vừa chỉ tôi ra góc vườn, vừa tâm sự với đầy những vẻ lo lắng trên gương mặt.

Anh Thiện đã thế, người con còn lại của gia đình là chị Nguyễn Thị Thủy cũng ɴɢᴀ̂̉ɴ ɴɢᴏ̛, đến độ bị người ta ʜᴀ̃ᴍ ʜɪᴇ̂́ᴘ rồi sinh ra bé Trọng. Ngồi 1 mình ở góc giường, chị không nói, chỉ thi thoảng len lén nhìn với ánh mắt đầy sᴏ̛̣ ʜᴀ̃ɪ rồi lại lẩm bẩm điều gì đó một mình không ai hiểu. Mẹ của chị, bác Nguyễn Thị Thịnh bộc bạch: “Giờ nó đỡ hơn nhiều rồi cô ạ nhưng mà đêm toàn nói chuyện một mình thôi. Ban ngày thì nó cứ ngồi như thế, đến bữa thì tôi cho nó ăn. Nó không ᴘʜᴀ́ ᴘʜᴀ́ᴄʜ gì cả, nhưng chỉ mỗi cái không biết con mình nên thằng bé Trọng nó đòi bế, đòi ẵm là cứ ngồi im thôi, chả phản ứng gì cả”.

Cùng trong ngôi nhà nhưng ngồi ở đầu bên kia là bác Nguyễn Xuân Trường năm nay gần 80 tuổi cũng ngẩn ngơ, im lặng không nói không rằng. Bác là bộ đội về phục viên, là người có công được tặng huân huy chương ᴋʜᴀ́ɴɢ ᴄʜɪᴇ̂́ɴ nhưng cũng từ ngày về bác chẳng còn được như xưa với kết luận mắc ᴄʜᴜ̛́ɴɢ ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ không thể chữa. Chồng và hai con cùng mắc ʙᴇ̣̂ɴʜ khiến bác Thịnh chẳng còn ai để mà ʙᴀ̂́ᴜ ᴠɪ́ᴜ, một mình với gánh nặng cơm áo cho dù năm nay đã gần 80 tuổi.

Bé Trọng chỉ có bà là chỗ dựa duy nhất nhưng bà già không làm gì được.

Tương lai ᴍɪ̣ᴛ ᴍᴏ̛̀ của cậu bé nếu bà nằm xuống

“Đấy, cứ suốt ngày 1 bà 1 cháu chăm nhau thế cô ạ. Giờ thằng bé còn lớn bà còn cõng đi lại được chứ 2 năm trước lúc chị Thủy sinh, bà ấy vất vả lắm cứ ᴏ̂ᴍ thằng bé đi khắp nơi xɪɴ sᴜ̛̃ᴀ nhìn ᴛᴏ̣̂ɪ lắm”. Một người hàng xóm cho biết khi cũng cùng sang thăm gia đình lúc chúng tôi trở về.

Khó khăn chất chồng với sự lo sợ cho tương lai của bé Trọng bởi sức khỏe của bác Thịnh nay cũng đã ʏᴇ̂́ᴜ, ᴍᴀ̆́ᴛ ᴍᴏ̛̀, chân chậm. Đó cũng là điều khiến chúng tôi phải ᴄʜᴏ̣̂ᴛ ᴅᴀ̣ bởi gia đình có 5 người thì đến 3 người bị ʙᴇ̣̂ɴʜ, Trọng thì còn quá nhỏ không biết gì còn bà của em thì cũng đã ʏᴇ̂́ᴜ. Mới 2 tuổi, em đã biết gì đâu ngoài việc cứ chạy đến ᴏ̂ᴍ mẹ và đòi bế nhưng mẹ của em thì vẫn thẫn thờ, đẩy con ra trong sự xᴏ́ᴛ xᴀ của mọi người ở đó.

Bé Trọng là lí do để bà cố sống tiếp nhưng bữa no, bữa đói của cháu khiến bà không cầm lòng được.

Bà khao khát và mơ ước cháu có đủ cơm ăn và sữa uống để không đói lòng.

“Bế, bế… “ thằng bé vẫn cứ đòi không dứt rồi lại khóc đến ngặt cả người bởi không được đáp ứng. xᴏ́ᴛ cháu, bác Thịnh lúc này lại lật đật chạy vào nhưng nước mắt nó vẫn ᴜ̛ᴏ̛́ᴛ ɴʜᴇ̀ᴍ, ᴛᴏ̂̀ɪ ᴛᴏ̣̂ɪ.

Thân già và đã lưng cũng đã còng, bác liền cõng đứa cháu đáng thương đi ra ngoài ngõ, chỉ trỏ con gà, con chim để cháu quên nhưng chỉ được 1 lúc là thằng bé lại đòi, nó ᴋʜᴏ́ᴄ ᴛʜᴇ́ᴛ lên vì bụng đói nhưng không có gì để ăn cả.

BÀI LIÊN QUAN
X