Cụ ông nằm liệt ước mơ cuối đời có bát cơm ăn

Theo chân chị Dương Thị Chín và chị Trần Thị Xoan, trưởn, phó thôn Bài Giữa, (xã Lam Cốt, huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang), chúng tôi đến thăm gia đình cụ Thân Văn Trường khi nhà nhà đang dùng bữa cơm trưa. Xách theo một cặp lồng có bát cơm nóng và chút thức

Theo chân chị Dương Thị Chín và chị Trần Thị Xoan, trưởn, phó thôn Bài Giữa, (xã Lam Cốt, huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang), chúng tôi đến thăm gia đình cụ Thân Văn Trường khi nhà nhà đang dùng bữa cơm trưa.

Xách theo một cặp lồng có bát cơm nóng và chút thức ăn, chị Xoan cho biết, người dân xung quanh phải thường xuyên qua lại thăm cụ chứ không lại sợ cụ chưa chết vì bệnh thì đã chết vì đói.

Thấy mọi người đến chơi, anh con trai Thân Văn Dũng đang ngồi chải tóc trên giường, liên tục bảo: “Cụ ăn rồi, ăn no lắm rồi, không ăn nữa đâu”, nói rồi anh lại mải miết làm việc trong gian buồng tối tăm, ẩm thấp và sực lên toàn mùi xú uế.

Trong căn phòng tối om ấy, cụ Trường đang nằm co quắp. Mọi người đến bên, người nâng cụ dậy, người lau dọn vệ sinh và bón cho cụ ăn. Chị Chín và chị Xoan ái ngại cho biết: “Là người làng thôi nhưng hoàn cảnh cụ không ai cầm lòng được nên mọi người chạy qua chăm lo cho cụ như bố của mình vậy. Trước kia cụ bà còn sống thì chăm cụ ông, nhưng giờ bà mất rồi chỉ còn ông vớiAnh Thân Văn Dũng (con trai cụ Trường) trở nên hâm dở từ khi bị ngã khi đi xây

Anh Thân Văn Dũng (con trai cụ Trường) trở nên hâm dở từ khi bị ngã khi đi xây

Giờ thì anh không chăm được bố, thường xuyên đi nhặt nhạnh các thứ về nấu cho bố ăn

Rưng rưng, xúc động vì được các cô lại vào thăm hỏi khiến cụ Trường không cầm được nước mắt. Cụ ngước nhìn, bật khóc: “Nếu không có các cô, tôi chết lúc nào không biết”. Nói rồi cụ ăn ngon lành từng thìa cơm các chị bón cho.

Ngó nhìn xung quanh, ở góc tường có vài ba chiếc bát đựng chút cơm sống, dính đầy tro với ít rau dại thái ra nấu. Cụ bảo đó là cơm mà con trai nấu cho ăn nhưng cụ không nuốt được.

Ái ngại trước tình cảnh của cụ, chúng tôi lại nhìn ra anh Dũng, khi anh đang giơ 1 quyển sách lên kề bên tai và tưởng tượng đó là chiếc điện thoại để gọi đi khắp nơi.

Theo người làng kể, trước kia anh cũng là người đàn ông tháo vát, nhanh nhẹn và cũng đã có cho mình một gia đình hạnh phúc. Nhưng trong lúc đi phu hồ, anh bị ngã đập đầu xuống đất, phải đi cấp cứu, may mà giữ được mạng sống nhưng thành ra đờ đẫn như ngày nay.

Vợ con anh cũng chuyển đi, không còn thăm hỏi gì nữa, anh trở về bấu víu bố mẹ già đã nhiều năm nay.

Trước kia khi còn khỏe mạnh và đi làm được, anh Dũng cũng quan tâm và chăm sóc bố mẹ chu đáo

Khẽ nhắc nhở anh gấp gọn chăn màn và giữ vệ sinh chân tay, chị Chín hoảng sợ khi nhớ lại chuyện mới xảy ra đợt hè năm trước. Chị bảo: “Cụ thì các chị còn chăm được. Nhưng còn anh Dũng thì sợ lắm, không dám động vào đâu.

Anh ấy thì hiền lành, không nguy hiểm nhưng cứ tự nhiên lăn đùng ra như là chết cứng vậy. Lần trước chị cũng vận động đoàn thanh niên tắm gội cho anh ấy nhưng anh đơ người ra, lăn đùng vật xuống sân làm mọi người vô cùng sợ hãi”.

Vì nhận thức không được như người bình thường nên hàng ngày anh Dũng đi nhặt nhạnh các thứ về rồi chất đầy cả nhà và ngoài hiên. Kể chuyện với mọi người, anh chỉ vào đống rác và bảo “nhà anh giàu lắm của đầy kia kìa”.

Lắng nghe con trai nói, cụ Trường lại ứa nước mắt, cụ xót xa nhớ lại con của trước kia, nó cũng sốt sắng, lo lắng và yêu thương bố. Nhưng tai nạn bất ngờ biến nó thành ra ngơ ngẩn như bây giờ.

Ước mơ của cụ Trường là trong những ngày cuối đời có đủ bát cơm ăn

Cụ nằm co quắp một mình trong đói nghèo

“Trước nó đi làm, gọi điện về liên tục hỏi bố mẹ có khỏe không. Bố mẹ chú ý ăn uống, thiếu gì nó sẽ cố gắng nó lo. Vậy mà giờ nó có khác gì một đứa trẻ con vô thức….”, gạt ngang dòng nước mắt, cụ Trường tâm sự.

Cuộc sống vất vả, khó khăn đủ đường kể từ ngày cụ bà mất. Ước mơ cuối đời của cụ Trường chỉ là có đủ bát cơm ăn, như thế đã là mãn nguyện lắm rồi.

Trong gian buồng tối, ngày ngày chỉ có mình cụ cầm cự cho qua ngày nhờ vào sự cưu mang của xóm làng. Cụ bảo đó cũng là cái phúc của cụ khi được mọi người yêu thương nhưng nhờ vả mãi sao được bởi họ cũng nghèo, cũng vất vả lắm để mưu sinh…

Theo: http://hot2.vietgiaitri360.com/modules.php?name=News&file=article&sid=3320227

BÀI LIÊN QUAN
X