Bà nội đi lấy chồng, bé trai 10t sống một mình trên núi, 𝚝ự 𝚌ầ𝚖 𝟷𝟶 𝚝𝚛𝚒ệ𝚞 đ𝚒 𝚗𝚑ậ𝚗 𝚝𝚑𝚒 𝚑à𝚒 𝚋ố

Cầm 10 triệu đồng đi nhận x.á.c cha. Năm lên 4 tuổi, mẹ Khuyên bỏ em mà đi, hai bên nội ngoại lúc ấy đều ở gần nhau nhưng bên ngoại nhất quyết không nhận cháu. Họ nói rằng, mình không có trách nhiệm với cuộc đời của em. Còn bà nội ở với em

Cầm 10 triệu đồng đi nhận x.á.c cha.

Năm lên 4 tuổi, mẹ Khuyên bỏ em mà đi, hai bên nội ngoại lúc ấy đều ở gần nhau nhưng bên ngoại nhất quyết không nhận cháu. Họ nói rằng, mình không có trách nhiệm với cuộc đời của em.

Còn bà nội ở với em được mấy năm, sau đó đi lấy chồng ở Yên Bái từ năm 2018, thỉnh thoảng mới về. Ở gần nhà Khuyên còn có 2 bác, tuy nhiên, điều kiện, hoàn cảnh cũng khó khăn nên không ai nuôi dưỡng được.

mOLfHjBWMkVBvIqR05sKxjpG4yxtFU5LXIJ2NlCPzM-YwO1ySytNliYKfiJHhDEYFr8SYMGUY7T_TTl5AreDTWfY9gIiKQ

Em Khuyên trong căn nhà rách nát.Ảnh: doisongplus.vn

Bố của Khuyên đã bỏ đi làm ăn xa từ lúc em tròn 2 tuổi. Kể từ đó đến giờ, bố Khuyên chỉ về qua nhà 1 lần rồi đi luôn, cũng chẳng gửi tiền về nuôi dưỡng, chăm sóc Khuyên. Vậy mà trong thâm tâm của Khuyên, em vẫn mong ngóng một ngày nào đó, bố sẽ về đoàn tụ, bù đắp mọi yêu thương.

Nhưng ông trời không cho em được toại nguyện. Vào ngày 15/11 vừa qua, khi Khuyên đang học trên lớp, em nhận được tin ‘sét đánh ngang tai’, bố bị tai nạn chết trên cửa khẩu Lạng Sơn.

Khi ấy, dù chẳng biết mặt bố như nào nhưng nhờ sự giúp đỡ của các thầy cô giáo, Khuyên xin nghỉ học, cầm 10 triệu đồng (tiền quyên góp) lên Lạng Sơn đưa th.i th.ể bố về nhà để tổ chức m.a ch.ay.

Ngày đưa bố về nơi suối vàng, em khóc nghẹn không thành lời bởi tia hy vọng duy nhất và cuối cùng của em, đã sụp đổ hoàn toàn. Từ đây, một đứa trẻ 10 tuổi sẽ phải tự bươn chải, tự kiếm sống và tự đấu tranh để vượt qua số phận.

dSADIRU2V2dDNDRx91EGAseT7O8kBhOXXgWco9Ac4PaN2zutocGjmmI9kFOfZF3Ugr2w4vP2iQ6Kt4RNSM9KAuL8GxLC8g

Ảnh: doisongplus.vn

Thương em và cảm phục em vô ngàn. Chỉ cần nghĩ đến cảnh một cậu bé 10 tuổi, vượt ngàn dặm xa xôi tới nhận xác cha rồi một mình lúi húi làm đám tang cha mà sự nghẹn ngào lại trào dâng khó tả.

Ở lứa tuổi của em, biết bao đứa trẻ còn đang vui chơi, khóc lóc đòi quà, nũng nịu không chịu đi học thì em đã buộc phải trưởng thành hơn người. Trong ánh mắt của cậu bé, luôn chất chứa một nỗi buồn đau thấu tận tâm can.

Người lớn ơi, sao lại nhẫn tâm đến vậy! Sinh được một đứa con là ước mơ của hàng triệu cặp vợ chồng hiếm muộn, có một đứa con ngoan và hiếu thảo là khát khao của hàng triệu mẹ cha. Tại sao gia đình em có diễm phúc ấy mà không biết trân quý?

Người lớn ơi, sao lại có thể bỏ mặc máu mủ của mình không quan tâm, chăm sóc? Mẹ em bỏ em rồi, cha em mất rồi, ông bà ngoại sao không dang rộng vòng tay, sao bà nội không đem em theo với? Sao những người thân nhất lại quay lưng với em thế kia?

OaGlzDSE2J5JBkmaEjI6xjG3v_OdeitTmh-BKWwxExu8j2E5eKBt3s_ohalC7myALfl8e8XBbH3p5mL55gWdB4XDRnODxg

Ảnh: doisongplus.vn

Đau đớn lắm trời ơi! Ở một vùng núi xa xôi hiểm trở, trong căn nhà rách nát gió lùa mỗi đêm, luôn có một đứa trẻ co ro, khóc thầm. Dù cho Khuyên có mạnh mẽ cỡ nào, em vẫn là một đứa trẻ, vẫn sợ bóng tối và nỗi cô đơn.

Vậy mà đến sáng hôm sau, em vẫn phải gồng mình để chứng tỏ bản thân trưởng thành, dặn lòng mạnh mẽ để bảo vệ chính mình. Cũng vì thế mà em đang dần sống khép kín, Khuyên chẳng bao giờ chia sẻ nỗi buồn cho ai, kể cả những lúc đau buồn…

Không muốn nhận ‘giúp đỡ’.

Khó khăn là thế nhưng theo lời của thầy cô giáo thì Khuyên rất ngoan và chịu khó học hành. Lúc nào em cũng tự thân vận động, dù trời nắng hay mưa Khuyên chưa một ngày nào nghỉ học.

CIW1KX8F8jruEL_pgfYXtoaf0k25cISpdbtEvURtQ645tWvgxKJD807W8CBqUJOX2Ddtjbl7xlIc-hgQs_CaIVevT-MOx9s

Ảnh: doisongplus.vn

Hàng ngày, ngoài những giờ lên lớp, Khuyên thường lên rừng hái măng để làm rau sống qua ngày. Còn gạo em được các bác, cô giáo và hàng xóm giúp đỡ. Cái ăn, cái mặc đã thiếu thốn rồi nhưng đến nơi ở của em cũng chẳng được tử tế.

Căn nhà của Khuyên không có gì đáng giá. Tất cả đều được lợp mái tranh đã cũ kĩ, xung quanh chỉ là những liếp tre, nứa không được che chắn cẩn thận. Mùa đông đến với hàng nghìn khe hở như vậy sẽ chẳng thể ấm nổi.

Chia sẻ về hoàn cảnh của Khuyên, cô Phạm Thị Nga (giáo viên chủ nhiệm của Khuyên) tâm sự: “Thương em ấy lắm, mẹ thì như vậy, bố mất rồi. Khi tôi gặng hỏi có nhớ bố không, Khuyên lí nhí bảo có. Tôi cũng có trao đổi với bà nội sao không đón cháu đi cùng thì bà bảo, ông chỉ nuôi được bà không nuôi được cháu”.

Cô Nga còn bảo, chiếc xe đạp Khuyên đang đi cũng là cô vừa mới xin về để cho Khuyên đến trường (cách nhà 20km). Giờ đây, cuộc sống của Khuyên vẫn còn khổ lắm, em còn thiếu thốn nhiều thứ như quần áo, chăn màn…Đi học, Khuyên được miễn học phí, còn sách thiếu quyển nào cô giáo đi mượn.

O4L_YARHKXr5UJbw5x5qSwKbm2mH_jA62L0LWXrs8Ak5TzSrc9eGlecoGHBJAj7lS32TlqGVR_DMtbCnq3UA36wY0ohv

Cô Nga và Khuyên đang cùng nấu ăn. Ảnh: doisongplus.vn

Hàng ngày, bữa ăn của Khuyên không có đầy đủ chất dinh dưỡng.Hôm nào Khuyên lên rừng thì có có cái măng, cái rau ăn cùng, không chỉ ăn cơm không.

“Có măng là còn tươm đấy, nhìn em ấy bưng bát cơm ăn măng chấm với muối ớt mà tôi rớt nước mắt. Có hôm chẳng có gì ăn, em ấy lại ăn cơm không. Nhiều lúc đói, đi ra trường lại bảo cô nấu cho gói mỳ tôm ăn tạm”, Cô Nga kể.

Cô Nga bảo, sau khi cô chia sẻ câu chuyện của Khuyên lên mạng có rất nhiều người muốn liên hệ nhận nuôi Khuyên. Tuy nhiên, khi trao đổi với Khuyên em ấy nói tự lập được rồi nên không muốn đi đâu.

Ngưỡng mộ em quá Khuyên ơi, một cậu bé bản lĩnh, chăm chỉ và khiêm nhường. Em còn nhỏ mà tính cách và con người đáng nể và trân trọng lắm. Em càng sống mạnh mẽ từng nào thì những người đã bỏ rơi em sẽ phải hổ thẹn từng đó.

Em nghèo, em khổ nhưng em có ý chí học hành, em có tự trọng không ngửa tay xin ăn, dù nhịn đói thì cũng ráng vượt qua đến cùng. Em khiến bao người phải cúi đầu nể phục vì chẳng ai nghĩ rằng, một đứa trẻ 10 tuổi lại có thể chín chắn đến vậy.

lh_X2stTaZ6meV9iiCf9RaitNN83L53kKzY4EAKx0BktJ1NfF3Wl5kyGGLf7oCg9tE3yq8_t8XVFOPuCQEz6hK-fIvJbjw

Ảnh: doisongplus.vn

Thương em, thương thầy cô, thương hàng xóm, thương những con người luôn bên em đến cùng, nhờ họ nên em mới có thể tồn tại cho đến bây giờ. Cái tình nghĩa ấy quý giá vô cùng nên mong em hãy trân trọng để cố gắng vượt qua, để vươn lên kiêu hãnh làm người.

Giờ đây, chỉ mong em hãy thật khỏe mạnh, xin đừng từ chối những tấm lòng hảo tâm em nhé! Nếu có ai đó muốn chìa tay giúp em, cứ suy nghĩ thật kỹ nếu điều đó tốt cho em. Có lẽ, em thực sự chẳng còn người thân nào nữa rồi, nhưng ít nhất, em còn tình người và nhân cách vàng làm hành trang bước tiếp.

Mạnh mẽ lên Đặng Văn Khuyên, cuộc sống tươi đẹp phía trước đang chờ em!

Theo giadinhmoi

BÀI LIÊN QUAN
X