ᴛʜương ᴛâm hoàn cảnh ɠóa ρhụ già ყếu oằɳ mình ɳuôi 2 con ᴛâm ᴛhần

Góa phụ nuôi 2 con ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ Tháng 6 nắng gắt, băng qua nhiều con ngõ ngoằn ngoèo, đất đá lổm chổm, hỏi thăm mãi chúng tôi mới tìm được đến nhà bà Phan Thị Thơ (xóm Thâu Thành, xã Tam Hợp, huyện Quỳ Hợp, Nghệ An). Dưới cái nắng 40 độ kèm gió Lào

Góa phụ nuôi 2 con ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ

Tháng 6 nắng gắt, băng qua nhiều con ngõ ngoằn ngoèo, đất đá lổm chổm, hỏi thăm mãi chúng tôi mới tìm được đến nhà bà Phan Thị Thơ (xóm Thâu Thành, xã Tam Hợp, huyện Quỳ Hợp, Nghệ An).

Dưới cái nắng 40 độ kèm gió Lào ʀᴀ́ᴛ ʙᴏ̉ɴɢ, bà Thơ với dáng người ɢᴀ̂̀ʏ ɢᴏ̀, ᴋʜᴀ̆́ᴄ ᴋʜᴏ̂̉ vẫn đội nắng, cố dỗ dành anh Nguyễn Xuân Đạt (42 tuổi, con trai bà) mắc ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ đang ngồi thẫn thờ ngoài trời. Mặc cho người mẹ nhỏ nhẹ như ᴠᴀɴ xɪɴ, anh Đạt vẫn ngồi yên một chỗ, cười ɴɢᴀ̂ʏ ᴅᴀ̣ɪ.

Không kéo được con vào nhà, bà Thơ đành ngồi giữa trời nắng cùng con, để mặc mồ hôi thấm ướt tấm lưng khô gầy.

2 đứa con ɴɢᴀ̂ʏ ᴅᴀ̣ɪ của bà Thơ.

Anh Đạt phát ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ từ khi mới lên 5 tuổi. Trong cơn đɪᴇ̂ɴ ʟᴏᴀ̣ɴ, anh lại lớn tiếng ɢᴀ̀ᴏ ᴛʜᴇ́ᴛ, đập phá đồ đạc, đᴀ́ɴʜ cả mẹ già.

“Bình thường thì nó ngoan, hiền lắm. Thế nhưng, khi phát ʙᴇ̣̂ɴʜ nó đập phá đồ đạc trong nhà. Tay cứ khua được cái gì là nó đập, nó ném. Nhiều lần tôi không kịp chạy cũng bị nó đᴀ́ɴʜ cho sᴜ̛ɴɢ hết mặt mày. Nó còn lấy cả thanh củi trong bếp đang cháy rực lửa ném về người tôi.

Nó còn chặt hết cây cối của các nhà hàng xóm, bỏ nhà đi lang thang khắp nơi 5 đến 10 ngày mới tìm được. Nó chưa về là tôi chưa ăn, chưa ngủ, cứ lo sợ lang thang chẳng ai cho ăn, cho ngủ, ᴄʜᴇ̂́ᴛ đường ᴄʜᴇ̂́ᴛ chợ không ai hay. Có năm đến đêm 30 Tết tôi cùng anh em họ hàng vẫn dong đèn tìm kiếm nó khắp nơi”, bà Thơ chia sẻ trong tiếng thở dài.

Anh Đạt phát ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ từ lúc lên 5 tuổi.

Nói đoạn, bà Thơ lại ngước khuôn mặt hốc hác, ngấn lệ nhìn về phía con gái út là Nguyễn Thị Sinh (34 tuổi) đang ngồi bên cạnh. Đã 34 tuổi nhưng chị Sinh chẳng khác nào đứa trẻ lên 2, khuôn mặt vô hồn nhìn về xa xăm.

“Bằng tuổi con Sinh, những đứa khác trong làng đã yên bề gia thất, con bồng con bế. Đằng này, nó ăn rồi chỉ ngồi một chỗ, nói nhảm suốt ngày đêm, chẳng làm được gì. Tôi chỉ cần nói nặng hay trái ý là bị nó đᴀ́ɴʜ”, bà Thơ chia sẻ thêm.

Cứ vậy, suốt hơn 40 năm qua, bà Thơ vẫn ᴄᴀᴍ ᴄʜɪ̣ᴜ, ʟᴀᴍ ʟᴜ̃ nuôi con. ᴄᴏ̛ ᴛʜᴇ̂̉ bà gánh nhận không biết bao ᴛʀᴀ̣̂ɴ đᴏ̀ɴ ᴛʜᴀ̂́ᴜ ᴅᴀ ᴛʜɪ̣ᴛ do 2 đứa con mình gây ra.

Chị Sinh bị ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴛʜᴀ̂̀ɴ ᴋɪɴʜ ngay từ nhỏ.

Nước mắt người mẹ nghèo

Chồng mất sớm, bà Thơ một mình bươn chải làm thuê làm mướn khắp nơi nuôi 2 đứa con ɴɢᴀ̂ʏ ᴅᴀ̣ɪ. 2 năm nay, ʙᴇ̣̂ɴʜ đᴀᴜ ᴋʜᴏ̛́ᴘ ʜᴀ̀ɴʜ ʜᴀ̣ khiến bà Thơ không thể làm gì ngoài ở nhà nấu nướng, chăm sóc con. Cuộc sống của 3 mẹ con trông chờ vào số tiền 405 nghìn đồng trợ cấp hàng tháng của anh Đạt cùng tình thương, sự đùm bọc của con cái, anh em họ hàng, bà con lối xóm.

3 người con còn lại của bà đã yên bề gia thất nhưng khó khăn, con nhỏ nên dù thương mẹ cũng không thể giúp đỡ được gì nhiều.

Một tháng nay, bà Thơ lại gánh thêm nỗi lo vợ chồng con trai là Nguyễn Xuân Khoa (37 tuổi) và con dâu Lê Thị Hằng (34 tuổi) đang làm công nhân ở Bắc Giang đang cách ly vì ᴅɪ̣ᴄʜ.

Bà Thơ bên 2 đứa con ɴɢᴀ̂ʏ ᴅᴀ̣ɪ. Bà chỉ ước có sức khỏe để rau cháo qua ngày nuôi 2 đứa con ʙᴀ̂́ᴛ ʜᴀ̣ɴʜ

“Khó khăn chồng chất, cực chẳng đã vợ chồng tôi mới gửi 2 con nhỏ nhờ bà ngoại chăm sóc để ra Bắc Giang làm thuê kiếm sống. ᴅɪ̣ᴄʜ Covid-19 khiến vợ chồng tôi thất nghiệp, cách ly suốt cả tháng ròng cùng nỗi lo tột độ, nếu chẳng may…

Chỉ mong ᴅɪ̣ᴄʜ chóng qua, ở nhà tôi còn 2 con nhỏ, mẹ chồng già yếu, anh trai và em gái chồng thì ᴛᴀ̂ᴍ ᴛʜᴀ̂̀ɴ, khó khăn, thiếu thốn đủ bề mà không biết xoay xở làm sao”, chị Hằng (con dâu bà Thơ) đang cách ly ở tâm ᴅɪ̣ᴄʜ Bắc Giang chia sẻ qua điện thoại.

Suốt hàng chục năm nay, con cái ʙᴇ̣̂ɴʜ tật, cái nghèo đeo bám đẩy cuộc đời bà Thơ vào bế tắc. Đã nhiều lần bà tìm đến cái ᴄʜᴇ̂́ᴛ như để ɢɪᴀ̉ɪ ᴛʜᴏᴀ́ᴛ cho mình. Thế nhưng, nhìn con cái có lớn không có khôn, bà lại không đành, lại lầm lũi nuôi con.

Căn nhà của mẹ con bà Thơ.

Vợ chồng chị Hằng (áo nâu) đang cách ly ở Bắc Giang nhận gạo từ các nhà hảo tâm.

“Bây giờ tôi chẳng sợ gì, chỉ sợ ᴄʜᴇ̂́ᴛ. Tôi mà ᴄʜᴇ̂́ᴛ rồi 2 đứa con ᴅᴀ̣ɪ ᴋʜᴏ̛̀ của tôi biết sống như thế nào đây.

ᴠᴀ̂́ᴛ ᴠᴀ̉, ɴɢʜᴇ̀ᴏ ᴋʜᴏ̂̉ cả cuộc đời tôi đã nếm trải đủ, chỉ mong ông trời ᴛʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢ xᴏ́ᴛ hoàn cảnh cho tôi sức khỏe để rau cháo qua ngày nuôi con. Đời chúng đã phải ɢᴀ́ɴʜ ᴄʜɪ̣ᴜ quá nhiều ʙᴀ̂́ᴛ ʜᴀ̣ɴʜ”, ngước đôi mắt đượm buồn nhìn về phía 2 đứa con ɴɢᴀ̂ʏ ᴅᴀ̣ɪ, bà Thơ trải lòng trong nước mắt.

Theo giadinhmoi

BÀI LIÊN QUAN
X