10 năm kết hôn tôi luôn dặn lòng: ‘Tiền của chồng chưa chắc là của mình. Tiêu nhiều ắt bị khinh’

Không biết từ bao giờ, tôi thành “tượng đài”, là niềm khao khát của mấy đứa cháu trong dòng họ. Rồi hàng xóm láng giềng cũng nhìn tôi đầy ngưỡng mộ vì có chồng giàu, chiều chuộng, cung phụng. Mỗi lần tôi về quê ăn mặc xúng xính, tay xách túi hiệu đắt đỏ là

Không biết từ bao giờ, tôi thành “tượng đài”, là niềm khao khát của mấy đứa cháu trong dòng họ. Rồi hàng xóm láng giềng cũng nhìn tôi đầy ngưỡng mộ vì có chồng giàu, chiều chuộng, cung phụng.

Mỗi lần tôi về quê ăn mặc xúng xính, tay xách túi hiệu đắt đỏ là mọi người là ố á, xuýt xoa cả lên. Thấy sự trầm trồ đó, tôi chỉ cười. Bởi họ đâu biết những thứ tôi mặc, tôi đeo trên người đều là do tiền tự kiếm, tự mua, chứ chẳng ngửa tay xin chồng một xu nào.

Nhiều người lấy được chồng giàu cứ nghĩ là đời lên tiên, rồi tiền chồng cũng như tiền mình cả, cứ tiêu thôi. Nhưng không phải vậy đâu mọi người ạ. Dù có yêu thương đến mấy, thì tiền chồng vẫn là của chồng, tiền vợ là của vợ. Kinh tế gia đình rạch ròi và phân chia rõ ràng lắm, không có chuyện cứ tiêun xằng tiêu bậy của nhau được.

Hồi mới cưới, chồng đưa tôi một cái thẻ ngân hàng, rồi hàng tháng chuyển tiền sinh hoạt phí vào đấy. Nói chung, anh ấy chuyển vào khá nhiều, và tôi cũng cứ vô tự tiêu pha thôi. Tôi rút tiền, ngoài chi tiêu gia đình thì còn mua sắm cho bản thân, cũng mua cho cả chồng nữa.

Những khoản chi tiêu đó, chồng tôi không hề nói gì cả. Cứ thấy thẻ hết tiền là anh ấy lại chuyển thêm vào. Lúc đầu tôi vô tư lắm, nghĩ mình số may, được chồng chiều chuộng, lại thoải mái chi tiêu tiền bạc.

Ảnh minh họa

Tôi cứ nghĩ anh ấy thoải mái, hào phóng, không so đo gì tiền nong với vợ. Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra chồng mình để ý đấy, nhưng chẳng qua anh ấy không nói thẳng ra miệng thôi.

Một lần về nhà, tôi tình cờ thấy anh không đóng cửa phòng và đang bô lô ba la nói chuyện với bạn: “Vợ tôi á? Vợ tôi sao bằng vợ ông được. Vợ ông không đẹp nhưng biết kiếm tiền, biết chi tiêu hợp lý.

Chứ còn vợ tôi chỉ được khuôn mặt thôi, mọi mặt thua xa. À, vợ tôi được cái rút tiền của chồng là giỏi. Mà thôi
thế cũng được. Với kiểu phụ nữ như vợ tôi thì mình cứ cho nhiều tiền vào tài khoản là giải quyết được mọi chuyện, đỡ cãi vã, xích mích…”.

Tôi đứng ngoài, nghe xong mà tái mặt lại. Hóa ra trước giờ, chồng tôi luôn coi thường vợ. Tôi rút của chồng bao nhiêu tiền thì tỷ lệ thuận với sự coi thường anh ấy dành cho tôi bấy nhiêu. Tôi đi xuống nhà, giả vờ như không biết gì nhưng 2 má nóng bừng lên, uất ức thì ít mà nhục nhã, xấu hổ thì nhiều.

Tháng sau đó, chồng tôi vẫn gửi cho vợ tiền vào thẻ nhưng tôi chỉ rút ra tiêu đúng số cần, còn lại thì không đả động đến 1 xu. Chồng tôi ngỡ ngàng lắm, anh hỏi: “Tháng này em không mua quần áo với mỹ phẩm à?” – “Em có chứ, nhưng em sẽ tự dùng tiền của mình mua!”

Chồng tôi phì cười, cứ ngỡ vợ mình giận dỗi gì nhưng sau đó, anh ngạc nhiên lắm, vì đúng là tôi không thèm động đến tiền của anh nữa thật. Tôi chỉ lấy những gì anh cần phải đóng góp cho sinh hoạt chung, cho việc nuôi con, thế thôi. Với những nhu cầu mua sắm của bản thân, tôi cố gắng tự mình kiếm tiền để đáp ứng.

Tôi tập tành đi nhập quần áo, mỹ phẩm rồi bán hàng online. Thời gian đầu, tôi vay tiền của chồng để mở cửa hàng và hứa rõ ràng sẽ trả lại đầy đủ. Chồng tôi nhún vai cười bảo không cần nhưng tôi kiên quyết lắm Lúc tôi bị thua lỗ, anh lại càng được cười thể cười hơn và bảo thôi không cần giả tiền đâu.

Nhưng cuối cùng, bằng quyết tâm không muốn ai coi thường, tôi đã thu được những thành quả đầu tiên, kiếm ra lời lãi, có đồng ra đồng vào khả quan. Sau gần 2 năm, tôi trả lại được tiền cho chồng.

Cũng trong 2 năm ấy và đến tận bây giờ, tôi không thèm tiêu thêm của anh bất kỳ đồng nào ngoài tiền sinh hoạt phí. Chồng tôi bắt đầu có cái nhìn khác vợ. Anh ấy không còn cười cười mỗi lần thấy tôi quyết tâm kiếm tiền nữa vì biết tôi làm được điều đó.

Tiền của chồng chưa hẳn của mình, tiêu nhiều ắt bị khinh | Tin tức Online

Trước đây, chồng tôi chẳng mua gì tặng, cứ quẳng tiền ra cho vợ tự tiêu. Nhưng giờ khi tôi không thèm tiêu nữa, anh ấy bắt đầu quay ra chủ động mua đồ tặng cho tôi. Anh ấy cũng không còn dám tỏ vẻ ta đây có tiền, có thể nắm bắt được vợ như trước nữa.

Điều này không phải tôi tự tưởng tượng ra, mà do chính 1 lần chồng say rượu đã tự thú nhận. “Trước anh coi thường em vì ngoài tiêu tiền ra, em chẳng được tích sự gì. Nhưng mà giờ thì anh nhận ra sai lầm rồi. Em cũng giỏi giang không kém nhiều người. Giờ anh lại chẳng thể dùng tiền để “điều khiển” em như trước nữa…”.

Tôi nghe xong chẳng nói gì, chỉ dìu chồng vào giường ngủ. Cứ thế, đến bây giờ là 10 năm hôn nhân, vợ chồng tôi chỉ chung nhau khoản tiền sinh hoạt hàng tháng, đóng góp chung để ăn ở, nuôi con mà thôi, còn lại tiền ai người nấy tiêu.

Làm như vậy, tôi cảm giác mình có giá hơn rất nhiều, không chỉ trước mặt chồng mà cả gia đình nhà chồng nữa. Chẳng ai có thể coi thường được tôi, vì tôi độc lập và tự chủ. Cũng nhờ lần nghe lỏm được cuộc điện thoại ấy mà tôi nhận ra được chân lý cuộc sống khiến bản thân ngẩng cao đầu: “Tiền của chồng chưa hẳn là của mình. Tiêu nhiều ắt bị khinh”

Theo giadinhmoi

BÀI LIÊN QUAN
X